một hôm cái bóng dứt tình
thổi qua cơn gió tan tành thịt da
bóng đời ngã xuống hồn ta
trăm năm rồi cũng mặn mà nín câm
biết đâu từ cõi âm thầm
đóa hoa muôn kiếp về thăm hương nồng
bóng đời trôi bóng mênh mông
biết nhau từ thuở bóng không trở về
coi như tiền kiếp u mê
trăm năm còn nhớ lời thề chiêm bao
khổ tình hạnh phúc bay cao
bóng ai che khuất niềm đau mỏi rời
buồn lòng phơi ánh lửa soi
lênh đênh ngoài cõi mù khơi mịt mùng
tình người ướt đẩm lệ rưng
thấy trong nước mắt khôn cùng trái tim
bóng đời có lúc nằm im
như trong khổ nạn nổi chìm có nhau
như trong cùng tận nỗi đau
thì như số kiếp ngày sau trả dần
lần đi cuống quít cuồng chân
nghe cơn ớn lạnh chảy rần sau lưng
đêm đen phủ xuống chập chùng
phải chăng mạng tuyệt tàn hung bóng mình
bóng đi chưa chắc xa hình
bóng tan chưa chắc tử sinh luân hồi
còn ta ôm bóng một đời
hai tay chới với chia đôi cuộc tình.
TRẦN PHÙ THẾ