Người làm thơ ngắt hoa
Khóc một bài tứ tuyệt
Thơ vàng một khúc ca
Hát nguôi lòng thương tiếc
Người trồng hoa cho thơ
Ngủ theo hồn cỏ dại
Hoa úa tự bao giờ
Tiếc một thời con gái
Hỏi người như hỏi ta
Sầu đời khô mấy nhánh
Hỏi người vai nhỏ ta
Thắp tình bao ngọn nến
Một lần đâu dể qua
Mắt cười xa ngàn dặm
Một lần chợt hiểu ra
Chút tình sao đằm thắm
Người làm thơ tặng hoa
Gieo mấy mùa hạt nhớ
Nở vàng góc vườn ta
Chim oanh về mấy thuở.
Lâm hảo Khôi
( 29-11-13)