BẤT CHỢT
ta về bất chợt cơn say
bàn tay quên nắm tương lai cuộc tình
mười năm hay nữa thật kinh
thời gian sẽ giết chúng mình em ơi !
CÕI KHÔNG
ta về qua cõi không nào
niềm đau ấm lạnh trôi vào vườn mê
bước đi mà chẳng thấy về
buông xuôi mà chẳng thấy kề bến mê
gió không thổi đến bao giờ
mà không gian lạnh như tờ nghìn năm
bỏ qua biển khổ sông trầm
vớt lên một chút ánh trăng cuối nguồn
ta về gỏ nhẹ tiếng chuông
nghe trong vô lượng vô thường quanh đây
cõi không chẳng có một ngày.