thu đi sao chẳng đợi người
con chim lá rụng bên trời quạnh mông
chiều đi mây héo nắng hồng
mà thu chẳng đợi tình không trở về
sương còn như ủ cơn mê
ôm quanh đỉnh núi nằm kề chân mây
thu đi chỉ mới mấy ngày
muộn về một chút nắng ui
đã tan đi cả nửa trời thu xanh
hồn nào len lỏi mong manh
sầu nào hụt hẫng mông mênh nửa chừng
đợi người đợi mỏi lá rung
cành khô lỡ khóc mịt mùng bóng thu
chiều nghiêng sương đã lên mờ
nai quên tiếng tác bên bờ suối quen
Trần Phù Thế