chao nghiêng chiếc lá tàn thu
rụng từ muôn kiếp rối mù lòng ta
chỉ là mới thấy hôm qua
mà nay lá đã vàng pha sắc chiều
tình đời đong đếm bao nhiêu
cũng như cơn gió cuốn theo bụi đường
xót nhau một chút lòng vương
thì ơi tình đã giong cương biệt rồi
gọi hồn chiếc lá đang rơi
tàn thu đâu muốn đâu mời gió đông
cho nên đời lá long đong
như tình ta đã mênh mông cuối mùa
giận người quên tuốt tình xưa
nhớ người sót lại hương thừa ngày đi
giận người ờ giận làm chi
vết thương thành sẹo có khi đở buồn.