Mai tôi đi, không việc gì phải sợ
Lại càng vui vì rảnh nợ trần ai
Bao nhiêu năm hiện hữu thế gian nầy
Thành bại, thịnh suy bao ngày lận đận.
Không phải sợ, nhưng mãi còn ân hận
Chí làm trai, nào đã được đền xong
Quê hương , ôi còn trong cảnh suy vong
Mà trách nhiệm có phần tôi trong đó.
Quê hương, mình sao bất hạnh vô cùng
Bị ngoại xâm, và bị cả nội xâm
Chinh chiến điêu linh, suốt mấy mươi năm
Đun đẩy tôi trở thành người lính chiến.
Tôi vẫn biết, mình chỉ là hạt cát
Chuyện mất còn, chắc hẳn chẳng do tôi
Mà nguyên nhân chỉ bởi một nhóm người
Đã chè chén với miếng mồi đất nước.
Họ tự xưng là những người thắng cuộc
Chiến thắng rồi, đất nước được gì đâu
Chiến thắng rồi, tổ quốc mãi chìm sâu
Trong ngăn cách, trong đói nghèo xơ xác.
Mai tôi đi, bỏ lại đống tro tàn
Trên mảnh đất còn quá nhiều đau khổ
Bên thắng cuộc, gậm miếng mồi béo bở
Đè lên đầu lên cổ mọi người dân.
Mai tôi đi, cần mở to đôi mắt
Lần cuối cùng nhìn đất nước Việt Nam
Mãnh dư đồ tan tác bấy nhiêu năm
Qua bao cuộc thăng trầm cùng thế sự
Mai tôi đi, với mong cầu đơn giản
Được ôm vào lòng, một lá cờ vàng
Lá cờ sẽ hòa tan cùng thân xác
Để muôn đời, tôi luôn có quê hương.
Mai tôi đi, không việc gì phải sợ
Kiếp con người, ngắn ngủi như giấc mơ
Trần gian nầy, cũng chỉ là cõi tạm
Đến rồi đi, nào ai muốn bao giờ.
|
Monday, November 4, 2013
MAI TÔI ĐI
Labels:
tho