CHÀO MỪNG THẦY CÔ VÀ ANH CHỊ EM ĐẾN VỚI BLOG HOANGDIEUBAXUYENAUSTRALIA.KÍNH CHÚC TẤT CẢ VẠN SỰ NHƯ Ý. DỒI DÀO SỨC KHỎE,THÀNH CÔNG TRONG CÔNG VIỆC.

Sunday, August 24, 2014

Bọ ngựa



Ông chọn quán cà phê đó vì nhìn thấy cái hàng rào gỗ sơn trắng viền quanh mặt tiền. Có lần
cô đã nói “Em thích những căn nhà có hàng rào gỗ”. Ông gọi cho cô, nghe ông nói tên
đường, cô trả lời “Em không biết con đường đó”. Ông phì cười “Đường ra sân bay mà
không biết sao? Em quẹo phải, quán cà phê2D”.

Ông ngồi ở một cái bàn sát hàng rào, gần cổng. Quán đầy bóng cây, ánh đèn không sáng
lắm và thưa khách. Có một chùm hoa bò cạp vàng đang nở lẫn vào những trái châu đủ màu
nhưng nhiều nhất vẫn là những giò phong lan, được treo khá lộn xộn. Có vẻ chủ quán mê
hoa lan, nhưng chưa phải là một tay tài tử có hạng. Dưới ánh đèn có thể thấy rất nhiều
chủng loại lan, từ hồ điệp, cattleya, dendro và cả ngọc điểm, phần lớn không ra hoa hoặc
chỉ còn những cuống hoa…

Khi cô đến ông đã uống gần xong ly cà phê của mình. Ông chú ý nhìn cô đi từ bên ngoài
vào. Đã tám tháng kể từ ngày ông và cô ngồi cùng nhau trong một quán mì quảng. Cô đã
ốm đi nhiều nhưng vẫn là cái nét thanh mảnh chứ không tiều tụy. Cô điềm đạm ngồi xuống
chiếc ghế đối diện. Ông nhìn cô cười cười bởi nghĩ rằng chẳng có một cơn giông tố nào
đang đến…

Người phục vụ đến. Cô yêu cầu một ly cà phê đá và thoáng nhìn ông. Khi còn hẹn hò nhau,
ông thường tỏ ra một chút gia trưởng khi không cho cô uống cà phê buổi tối nhưng giờ thì
ông chỉ nhìn cô mỉm cười. Ông im lặng hút thuốc, cô im lặng khuấy cà phê. Một lát sau, cô
dùng tay chạm nhẹ vào tay ông, nói nhỏ:“Cuối năm em sẽ làm đám cưới”. Ông gật đầu,
phun khói thuốc mịt mù. Bỗng nhiên ông nhìn thấy những giọt nước mắt bắt đầu rơi trên
má cô. Ông hỏi, thật dịu dàng: “Sao lại khóc, em nói muốn gặp anh mà!” Cô: “Lee yêu em
nhiều, em cảm thấy có lỗi với ông ấy”. Ông: “Em cũng nói là yêu Lee, anh nghĩ hai người
hợp nhau mà”. Cô: “Em thật sự chỉ muốn sống ở Sài Gòn, em không muốn qua Hàn, nhưng
ông Lee sắp hết thời gian giảng dạy tại đây. Ổng muốn làm đám cưới trước khi về nước”.
Ông: “Có vấn đề gì sao? Em nói Lee đã li dị từ 10 năm trước?”. Cô: “Vấn đề là ở em. Ba
tháng nay em hoàn toàn mất ngủ. Em bị ám ảnh một điều gì đó, vậy nên em muốn gặp anh
một lần…”

Ám ảnh?

Thời gian đầu hẹn hò ông nhớ có lần hỏi cô: “Em có muốn giữ gìn theo truyền thống?”. Cô
hiểu ngay câu nói, tròn mắt nhìn ông: “Truyền thống? Anh khùng vừa thôi!”.

Vấn đề là cô rất hứng thú với chuyện hai người trần truồng ở trên giường nhưng ông lại
không thể vượt qua được “khe cửa hẹp” vì cô nói rằng mình bị đau ghê gớm khi cố làm
chuyện đó. Và trong một tích tắc của sự toan tính, ông từng nghĩ hay là cô muốn giữ gìn
bởi biết rằng cuộc tình này rồi sẽ kết thúc mà không đi đến đâu, bởi chính họ biết rõ rằng
mình không thể vượt qua những rào cản để thuộc về nhau?

Thời gian yêu nhau, từ ngày môi chạm vào môi lần đầu cho đến ba tháng sau, họ vẫn hẹn
hò nhau ở những quán cà phê và đôi khi là khách sạn nhưng vẫn chưa thể có một lần làm
tình trọn vẹn. Sau lần hỏi cô câu ấy, một tuần sau, khi vừa khép cửa, cô đã hỏi ông: “Người
say không biết đau hả anh?”, ông ngạc nhiên nhìn cô, cô tiếp tục: “Một lần ba em say, ổng
té tét đầu máu chảy dầm dề nhưng vẫn ngủ khò khò. Sau đó thức dậy nói hổng biết đau gì
hết”. Thấy ánh nhìn của ông, cô lại nói, không cảm xúc: “Bữa nay em sẽ uống ba lon bia,
khi đó chắc là em say không biết gì nữa rồi, em sẽ không đau, rồi anh cứ yêu em, em nghĩ
một lần là xong…”.

Ông ôm chầm lấy cô, miệng đắng nghét một cách bất ngờ. Ngay lúc đó ông biết tình yêu cô
dành cho mình trong thời gian này là tuyệt đối tận hiến. Buổi hẹn hò lần đó dù ông không
đồng ý, cô cũng mở tủ lạnh, lấy ra một lon bia, bật nắp và uống. Nhưng cô chỉ uống được
vài ngụm thì nhăn mặt, nói không thể tiếp tục, vừa nói “em không thể tiếp tục” vừa khóc,
vừa uống tiếp. Ông dằn lấy lon bia, hơi mạnh tay khi ôm cô vào lòng, xoay mặt cô lại nhìn
thằng vào mắt mình, nói: “Thôi, đừng có khùng nữa. Em mà say lát anh không đưa về!”.
Chỉ nửa lon bia cũng làm mặt cô đỏ bừng, cô lại khóc, cười rồi đứng lên, tự thoát y, lại lao
vào lòng ông. Nhưng ngay cả hôm đó ông vẫn không thể đi vào cô được. Cô gần như hét
lên khi ông cố gắng xuyên phá và ông đã dừng lại…

Nhưng lần hẹn hò sau chính cô đã quyết định vấn đề. Khi họ đã hoàn toàn thỏa mãn với
chuyện vuốt ve nhau, cô đã chủ động để ông đi vào người mình. Hai gót chân cô đặt chắc
xuống nệm và ưỡn người lên trong một tư thế dứt khoát. Khuôn mặt cô không hề tỏ ra sự
đau đớn nào ngoài một nếp nhăn mờ trên vầng trán 19 tuổi. Ở phía trên, ông nhìn thấy
mình đi vào người cô một cách khó khăn từng chút một, và chuyện đó giống như một đoạn
phim quay chậm vĩnh viễn ăn sâu vào trí nhớ ông sau này. Khi họ đã hoàn toàn gắn kết với
nhau, ông cảm giác như từ cô có một lực hút rất mạnh làm sự sung mãn như dồn dập lên,
nhưng cô đã thầm thì vào tai ông: “Đừng động đậy anh, em muốn anh nằm im, em sẽ không
chịu đựng nổi”. Ngay lúc đó sự tập trung vào chuyện quan hệ của ông đột ngột biến mất
khi nhìn thấy từ thái dương của cô cho đến nơi chân tóc mai những giọt mồ hôi rịn ra lấm
chấm, và từ trong hai khóe mắt hai giọt lệ dần hình thành rồi đôi mắt đẹp bắt đầu ràn rụa
nước. Ông chuyển mình, áy náy muốn rời khỏi cô nhưng cô đã vòng tay ôm chặt ông thổn
thức: “Đừng anh, em muốn anh ôm em”…

“Vì sao em bị ám ảnh? Về chuyện gì?”
“Em không biết! Em mất tập trung, gần như không thể ngủ được vào ban đêm. Một bác sĩ
tại phòng khám đã khuyên em đi điều trị tâm lý”.
“Em có nghĩ… về anh?”- Ông buồn rầu hỏi.
“Không phải là luôn luôn, nhưng có, không biết sao em nhớ hoài cái đêm mình ngủ ở Cần
Giờ”.

Ông nhìn vu vơ ra ngoài đường, tầm mắt ông vướng vào những giò phong lan. Ông không
nhớ có gì đặc biệt trong đêm ở cái thị trấn u buồn đó. Bờ biển đen ngòm những tạp chất, vỏ
sò, cát, bùn… đều đen. Buổi tối hầu như du khách đều về lại Sài gòn và cả một vùng nước
tối đen trước mắt và phía xa là ánh đèn của thành phố Vũng Tàu bên kia vịnh Gành Rái.

“Sao em lại nhớ cái đêm đó?”
“Em không biết. Nhưng giờ đây em rất sợ khi ngủ một mình. Khi vừa chợp mắt, em thấy
anh ngồi đó…”

Cô khóc không thành tiếng, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má xanh xao. Cô hỏi ông
có đem khăn giấy không, ông lắc đầu, định gọi người phục vụ nhưng cô đã đưa tay làm cử
chỉ ngăn lại và dùng tay áo khoác chùi nước mắt…

“Em nhớ đêm hôm đó, chính xác là gần sáng, khi tỉnh dậy nhưng vẫn làm như đang ngủ em
nhìn thấy anh ngồi, không ngủ vì vẻ mặt anh rất tỉnh táo, anh ngồi đó và nhìn em…”
“Ừ, thì sao, anh có ngồi…”
“Anh nhìn em, nhưng ánh mắt đó kỳ lạ lắm, em cứ nghĩ đó như không phải một người đàn
ông nhìn người yêu mình đang ngủ, ánh mắt đó, ánh mắt đó… em không thể nói đó là
gì…”
“Đừng nghĩ ngợi nhiều, đêm đó anh cũng nhìn em ngủ bình thường thôi…”
“Không… không phải. Lee chưa bao giờ nhìn em như vậy, chưa một ai trên đời nhìn em
như vậy… Cho nên em mới muốn gặp anh một lần nữa…”

Ông quay ánh mắt nhìn về phía cô, ông nhớ mình đã nhìn cô như thế nào đêm hôm đó
nhưng không muốn lặp lại. Thời điểm đó đâu chừng 5 g sáng. Ông thức dậy đã khoảng 30
phút ngồi nhìn cô và chìm đắm trong ý nghĩ lạ lùng bởi chẳng biết giải thích vì sao lại có sự
kết hợp điên cuồng giữa cô và ông… Ông nghĩ về cô con gái duy nhất của mình giờ đã ra
đi với mẹ nó...

“Thôi em về đây, số điện thoại gọi đến là số mới của em, anh lưu lại đi, em sẽ không chạy
trốn nữa…”.
“Đợi anh đưa em về…”
“Không cần anh, Lee nói sẽ chờ em tối nay, anh ta cũng ghen ghê lắm”.

Ông thở dài, đứng dậy đi theo cô ra trước sân quán, nhìn cô cài lại áo khoác, ngồi lên yên
xe…
“Chắc đến chết, em cũng không quên được ánh mắt anh!”
“Anh xin lỗi”
“Em về đây, anh đừng ngồi lại quá khuya”
Ông trở lại chỗ ngồi của mình nhìn qua hàng rào của quán. Bỗng nhiên ông nhớ lại câu
chuyện vừa xảy ra tuần trước tại mảnh vườn bé nhỏ của mình. Một lần chạy qua khu vực 
bán thức ăn cho chim,ông đã đem về một con bọ ngựa và thả trên giàn treo phong lan sau
nhà. Chú bọ ngựa non được giải thoát từ bịch nilon cào cào, chờ làm mồi cho chim có vẻ
bằng lòng với nơi ở mới vì vừa được tái sinh. Nó lớn rất nhanh. Chỉ vài tuần là đã ra dáng
một anh chàng hung hăng háu đá. Nhìn nó ông rất vui, đôi khi ông còn tặng nó vài con sâu
nhỏ thường sinh sôi trên các cụm rau tự trồng… Một buổi sáng ông nghe tiếng vỗ cánh xòe
xòe và nhìn thấy một con bọ ngựa lớn gấp đôi đáp vào cành lan. Ông hơi chột dạ vì biết đó
là một con cái và cũng biết tập tính của loài bọ ngựa là ăn thịt đồng loại… Ông nghĩ mình
phải đuổi con bọ ngựa to lớn kia đi nhưng rồi không thực hiện ý định đó… Một vài ngày
trôi qua, vẫn không có chuyện gì xảy ra. Hai con bọ ngựa vẫn ở trên hai giò lan khác nhau
và hình như chúng không quan tâm gì nhau cả tháng trời sau đó… Rồi một buổi sáng, khi
tưới lan ông nhìn thấy xác con bọ ngựa mất đầu rơi trên nền sân thì cái cảm giác mất mát đã
không còn nữa. Nó thật tĩnh lặng khi ông cúi xuống nhặt xác người bạn của mình, nhẹ
nhàng cho vào bao nilon như đã chờ đợi sẵn… và cũng tĩnh lặng như vậy vào tuần trước,
khi ông nhìn thấy trên những cành lan rất nhiều con bọ ngựa non bằng con kiến vàng bắt
đầu lớn…

Ông liếc nhìn đồng hồ, cầm chiếc điện thoại của mình lên… Cô đã tắt máy.

NGUYỄN ĐÌNH BỔN