CHÀO MỪNG THẦY CÔ VÀ ANH CHỊ EM ĐẾN VỚI BLOG HOANGDIEUBAXUYENAUSTRALIA.KÍNH CHÚC TẤT CẢ VẠN SỰ NHƯ Ý. DỒI DÀO SỨC KHỎE,THÀNH CÔNG TRONG CÔNG VIỆC.

Tuesday, August 12, 2014

Chuyện đừng kể ai nghe


1.

Chị ngồi xuống đi, chị uống gì em gọi
quen chị không lâu, mà chị như là tri kỷ
kể chuyện đời em cho chị nghe, chị đừng cười khinh em nghen
khi nghe rồi, xin chị đừng kể lại cho ai
thật hổ thẹn, khi kể ra, chuyện - hư đốn của một con người!
mà giữ trong lòng, sao nó cứ âm ỉ mãi, chị ơi!
chị uống cà-phê đi, em xin bắt đầu câu chuyện.

2.

Chị có nghe đến “miền gái đẹp” Nha Mân không nhỉ?
miệt sông nước Cửu Long, có câu ca dao truyền tụng
“gà nào ngon bằng gà Cao Lãnh
gái nào bảnh bằng gái Nha Mân”
gia tiên nhà Hồng Gấm, trước là một cung tần mỹ nữ
chúa Nguyễn Ánh, trên đường chạy trốn sang Xiêm, bỏ lại dọc đường.

3.

Số là em, chồng Việt kiều bảo lãnh qua đây
xưa ở xóm, chị em lấy chồng Việt kiều, Đài loan, Hàn quốc, thấy mà nao!
khi ấy em hoa hậu Đồng tháp
nên cũng có nhiều “áo gấm về làng” ngắm nghé làm quen
trong đó có Hùng, người bà con xa ở Sài gòn làm mai mối
anh ăn mặc bảnh bao, quà cáp gia đình em rộng rãi
lấy chồng Việt kiều, gia đình em hãnh diện lắm
ai cũng nói, gái hồng nhan có phúc lấy chồng giàu
thế mà lầm đấy chị!
trăm nghe không bằng mắt thấy
đắp chăn vào, mới rõ có rận hay không
chồng em vô công rỗi nghề, chỉ mê kéo máy
bạn bè, thuộc loại - nói ra câu chửi thề luôn đá trước
nhiều đêm, chồng đi đâu mà tảng sáng mới mò về
em không hiểu chồng mình làm gì, ở đâu, cả đêm như thế!
khi hỏi đến thì tiếng to bàn run ghế ngã
em muốn đi làm, có chút tiền gởi giúp gia đình
chồng không cho, muốn em ở nhà hưởng tiền thất nghiệp
ảnh tánh hay ghen, dấu em mãi trong nhà
con sáo vượt đại dương, con sáo vào lồng.

4.

Con sáo quẩn quanh không tìm được lối về
cất giọng hát khúc nam ai buồn da diết
lòng dâng nỗi nhớ quê nhà bất tận
nhớ mùi hương tràm Đồng tháp, mùa gió chướng
mùi sầu riêng trái nặng trĩu rớt lịch bịch ở vườn sau
thèm nem Lai Vung, ốc treo giàn bếp, món bông súng chấm mắm kho
nhớ má, thân gầy nước mắt hai hàng ngày đưa tiễn
nhớ ba, ngồi bên chai rượu đế nếp, chiều vàng ráng nắng
nhớ em thơ, chắc bây giờ ngồi đợi quà bên khung cửa sổ
nhớ người yêu mối tình đầu mình đã phụ
hôm tiễn sáo sang sông đứng thút thít bên kia đường
nhớ mùa nước lũ anh đưa xuồng ba lá qua đón
ngẩn ngơ nụ hôn đầu để xuồng trôi dạt ra sông
khúc bình sa lạc nhạn anh hát quá mùi làm em khóc
thương anh, người con trai hiền miệt vườn Đồng tháp.

5.

Đứt gánh giữa đường, tuổi mới hai mươi
em mình ên, bụng chửa dọn đến thành phố nầy
nhanh quá, gần hai mươi năm rồi đó chị
hai mươi năm đời xôn xao - viết thành cuốn tiểu thuyết dày cộp
mà có lẽ, em nghiền ngẫm cho đến ngày về cùng đất
gái một con dễ gì đi bước nữa
tuổi đang xuân khao khát như con nước lên
đêm nay xuồng tấp bến đông mai bến tây
cùng phận đàn bà, chị em sao không thấu hiểu!

6.

Gái đẹp một con quyến rũ, cực kỳ khiêu gợi
đến lũ yêu ma, cũng ngày đêm rình mò dòm dỏ
chốn phòng the, chúng nhôn nhao làm trò
đêm say ngủ chúng lột truồng em ra, le lưỡi cười nham nhở
gái đẹp không chồng, khối bọn đàn ông bu lại
nài xin chút ái ân, sợ em phải cảnh chăn đơn gối chiếc
bọn họ lượn quanh như những con gà trống đa tình
mong hưởng chút hương thừa không cần tiền mãi lộ
có gã đàn ông đi bên vợ, đi chậm lại lén nhìn
em mỉm cười, thì bẽn lẽn vội bước nhanh
có chàng - như thám tử vòng vòng quanh
để thưởng thức cho hết cái đẹp khỏa thân, người con gái đẹp
có chàng kia ngẩn tò te nhìn em chằm chặp
như hôm nay em ra phố không áo quần
gái một con “bốc lửa” đến mức nào, mà phòng the
đấng mày râu đứng xụi lơ, ngượng ngùng - tụt quần chưa kịp.

7.

Mấy tháng đầu mới dọn về đây
chú ở nhà bên tận tình giúp đỡ
hai kẻ đơn côi dễ mà gần gũi
chuyện vợ chồng biết rồi nhịn khó lắm chị ơi
vài tháng sau nghe nói vợ con chú bên đảo sắp qua
em âm thầm bế con dọn nhà đi nơi khác.
Còn chuyện này, bây giờ nghĩ đến còn ấm ức
bà kia, mắng em con đĩ dụ chồng bà
mèn đét ơi, chồng bà dụ em có phải
cha già râu quặp, trâu già mơ gặm cỏ non
cơm nhà chê nguội léng phéng phở nhà bên.
Thêm chuyện này, cộng đồng ầm ĩ một thời gian
em ra đường, mọi người xầm xì chỉ trỏ
thế này, em thường khám bệnh chỗ bác sĩ Kh.
không biết ông khám người ta thế nào, nhưng với em có khác
đau chỗ này lại đòi khám chỗ kia
bịnh đau đầu mà cũng đòi em cởi áo
lâu không đến, thì gọi điện thoại nhắc đi tái khám
ông khám em lâu hơn khách bình thường
khách chờ lâu đâm ra bực bội xầm xì
tiếng xấu truyền nhanh như ánh chớp buổi chiều giông
cơn bão tốc vào đời em không tránh kịp
trận đòn ghen, vết hằn thù còn đậm nét.

8.

Tuổi bốn mươi
ra đường em vẫn còn son
về nhà em đã bốn con, không chồng
có lần phòng xã hội hỏi…
cha chúng là ai để tìm người cấp dưỡng
em dối rằng…
quan hệ nhiều người nào rõ con ai
để có tiền nuôi con, em bán linh hồn mình cho quỷ dữ
ai, con mình mà mẹ không biết nó con ai?
chị uống thêm trà đi, em kể rõ chị nghe…
Vi Ngọc, cái hệ quả của “vấn nạn” lấy Việt kiều
ba nó ở tù chưa bao giờ gặp mặt
nó lấy cái đẹp của em cái đầu ba nó
khi tuổi mười ba trốn nhà đi hoang cả tháng
phá thai lần đầu khi tuổi mới mười lăm
sau lấy được thằng Tây hiền, thật phước ông bà để lại.
Em quen Toàn, khi Vi Ngọc tuổi lên ba
người em yêu và nể trọng
yêu lần này
em thật lòng muốn đi bước nữa
đâu ngờ!
chữ ngờ đầu đời em không cam nổi
nó đau thương quá lắm chị Hồng Hoa ơi!
Toàn qua đời trong một tai nạn xe hơi
khi em mới có bầu Tùng Quang hai tháng.
Lần đầu về Việt nam, mười hai năm trước
trên sóng nước bến Ninh Kiều nhấp nhô, bồng bềnh
em dâng trọn người tình đầu - cái không còn của đời con gái
Gia Mân, kỷ vật mối tình đầu em muốn giữ lại
nó hiền hòa như ba nó
mỗi khi có việc gì, chỉ biết đứng khóc hu hu.
Huân, sinh viên du học ở trọ nhà em - nhỏ hơn em chín tuổi
lửa gần rơm đêm nọ bỗng cháy bùng
khi em có bầu Các Tường, bạn bè đồn khắp
hổ thẹn với bạn bè, Huân dọn ra riêng
sau về Việt nam, biệt tăm biệt tiếng.

9.

Chị có tin số phận con người đã định?
xưa, đi xem bói ông thầy mù ở Thị Ngè
trời nóng em chỉ mặt áo thun ba lỗ mỏng quần jean
ông nắm tay em rất lâu không một lời
thình lình ông rung lên bần bật, la lên “linh xuất rồi!”
một chốc sau ông mệt mỏi thầm thì:
“số cô chỉ có một chữ Kiều
lần sau đến gặp thầy phải ăn mặc cho kín đáo
hay cô đừng đến nữa, để thầy làm ăn”
chị ơi, nói ra hổ thẹn phận mình
giữ mãi trong lòng, như cái bầu - không có ngày sinh nở
nhọc tâm can lắm chị ơi!
chị không khinh dể em, em cám ơn chị
chị cười, mà sao mắt chị đỏ hoe
thôi chị đã khóc!
em cũng khóc đây
khóc cho nỗi đoạn trường
khóc cho cái dại khờ, của
đời một người con gái.

10.

Chị nhớ nhé, đừng kể chuyện này lại cho ai.


Nguyễn Phương Đình