CHÀO MỪNG THẦY CÔ VÀ ANH CHỊ EM ĐẾN VỚI BLOG HOANGDIEUBAXUYENAUSTRALIA.KÍNH CHÚC TẤT CẢ VẠN SỰ NHƯ Ý. DỒI DÀO SỨC KHỎE,THÀNH CÔNG TRONG CÔNG VIỆC.

Sunday, October 5, 2014

Em như cỏ non


Tôi được cơ quan tố tụng chỉ định làm luật sư cho một bị can.
Tôi xin kể ra đây, hơi dài dòng một chút không phải bị cáo mà là cha tôi. Trong cuộc
đời làm luật sư, cha tôi luôn thích nhất câu: Thưa quí toà! Thân chủ tôi hoàn toàn vô tội! Cha
tôi muốn tôi sau này mỗi khi đứng trước toà đều nói câu như vậy. Tôi lo lo. Cha tôi làm việc
là có người mời, người cần đến và đôi lúc, còn thiết tha cầu xin nữa. Còn tôi không được
mời. Tôi định nói: Thưa cha. Đời cha không phải là đời con. Xin cha cho con quyết định.
Nhưng thôi. Lần đầu tiên hành nghề luật sư. Đây là công việc cực kỳ khó, thân chủ là người
khôn ngoan, gia đình ông ta cũng vậy, thẳng thừng từ chối các luật sư bào chữa. Nhưng căn
cứ trên những tình tiết của vụ án đưa ra, về hành vi hiếp dâm trẻ em, bị can sẽ bị truy tố với
khung hình phạt là tử hình. Do vậy, bắt buộc phải có luật sư bào chữa.
Tôi rất lúng túng, không biết mình phải bắt đầu từ đâu, mường tượng trong đầu lúc này
là bị can không tin vào luật, không tin vào công lý nên mới thẳng thừng từ chối như vậy.
Tôi đọc lại tất cả các bài báo đăng về vụ án, từ những tin tức ngoài lề, đến phần trọng
tâm. Tất cả mới chỉ dừng lại ở nhân chứng mà chưa có bằng chứng cụ thể. Nạn nhân bị hại, đi
khám về các bác sĩ kết luận là vẫn còn trinh. Tìm hiểu thêm, tôi biết được nhân thân và người
bị hại có một quá khứ không tốt. Cô ta bỏ học giữa chừng, rong chơi, ăn quà vặt, sống với bố
dượng và mẹ đẻ. Trong khu phố mà cô ta sống, rất nhiều người không ưa gì gia đình và bản
thân cô. Thông tin thêm nữa từ vụ án là đã có sự thoả thuận của đôi bên, cô bé biết được việc
của cô sắp làm, nên đã có sự chuẩn bị như đi làm lại đầu, trang điểm trước khi đến. Như vậy,
việc bảo vệ cho thân chủ của tôi ít nhiều được mở ra. Điều mấu chốt là ông ấy có hợp tác với
tôi không?
Tôi gọi điện thoại cho thân nhân của ông. Tôi giới thiệu mình là một luật sư trẻ, lần
đầu tiên hành nghề luật, bà yên tâm và hãy tin tưởng vào tôi. Cho tôi cơ hội được gặp. Tôi sẽ
giúp ông.
Thuyết phục mãi cuối cùng bà cũng đồng tình.- Anh giúp tôi. Giúp tôi!
Qua ít ngày tiếp xúc, tôi biết được cuộc đời thân chủ của tôi. Ông kể về ngày hôm đó. Dưới
đây là những lời kể của ông
                                                      ***
Tội lỗi của tôi bắt đầu từ một sự oán hận.- Ông nói.
Hôm ấy là ngày nghỉ. Ngoài trời vẫn lạnh.
Tôi ngồi lặng lẽ trong căn phòng. Mấy năm nay tự nhiên tôi giầu có. Tiền cứ chảy vào
túi ào ào. Tôi có ba căn nhà ở thành phố này. Điều đó khẳng định. Về vật chất tôi hoàn toàn
yên tâm, nhưng về hạnh phúc riêng tư. Tôi có nhiều điều buồn lắm. Tôi có hai người vợ. Vợ
trước đã li dị và cô ấy vào miền Nam. Ngày cô ấy bỏ tôi không phải vì một lí do nào khác từ
chính tôi mà là từ cô ấy. Cô ấy phải lòng một người khác. Cô ấy cự tuyệt tôi. Lấy tôi là một
nhầm lẫn. Bên tôi ngày nào, cô ấy cảm thấy như đang chết đi. Cô ấy bảo là sẵn sàng chấp nhận
tất cả. Cuộc sống mới- anh biết không. Đó mới là cuộc sống của tôi. Thế thôi.
Mấy năm về đây nghe tin cô ấy túng thiếu tôi định gửi cho ít tiền, nhưng cứ nghĩ lại
ngày mà “mụ ấy” dứt khoát ra đi khiến cho tôi không còn một tình thương nào cả. Tôi căm
thù. Tôi căm thù!
Sau lần đổ vỡ đó tôi thấy rằng cuộc sống không phải chỉ là tình yêu. Hạnh phúc không
phải là sự ảo tưởng lại càng không nên ảo tưởng, hoặc lý tưởng. Tôi là một tiến sĩ. Cậu tin tôi
đi. Tôi hoàn toàn có lý khi tôi nói câu này. Cuộc sống là độc ác! Thật độc ác.
Ông nói xong, đầu ông hơi cúi xuống.
Sau lần đó tôi mới hiểu rằng tôi cần phải nắm bắt cuộc sống. Nắm bắt. Phải nắm bắt tốt
hơn. Tôi lấy vợ lần thứ hai và bên cạnh vợ, tôi còn phải có một người tình. Tôi không muốn
lần đau khổ thứ hai, khi tôi hoàn toàn tay trắng.
Sáng hôm đó tỉnh dậy trời rét lắm.
Như thường lệ thì tôi đã đi đâu đó rồi. Nhưng hôm ấy tôi lại không có việc gì phải đi.
Nằm trên giường tôi cảm thấy có một cái gì đó bất ổn. Bên ngoài trời rất lạnh. Trời lạnh thế
này mà vợ tôi đi đâu. Tôi tự hỏi một mình và kiểm tra lại bằng trí nhớ. Tôi nghi ngờ. Vợ tôi
thường hay vắng nhà vào ngày thứ bảy. Khi nào cô ta cũng có lý do để đưa ra, biện minh.
Nhưng sự vắng nhà thường xuyên nhất định phải có vấn đề? Hai đứa con cô mời bốn gia sư
kèm cả ngày, công việc nhà cô giao hết cho người ở. Tại sao cô cứ đi thường xuyên mà chẳng
có lần nào rủ tôi đi cùng. Những ngày thứ bảy trước tôi cũng vắng nhà thường xuyên nên
không để tâm. Hôm nay, rõ ràng là tôi đang ở nhà. Cô ta không quan tâm đến chồng đến con
hẳn là cô ấy có một mối quan tâm nào đó sâu sắc hơn. Tôi nghĩ đến đây mà muốn phát điên
lên. Tôi lần giở lại trong trí nhớ của mình về thái độ của cô ta. Tôi đau đớn lắm. Tôi lừa
được người ngoài thì người trong nhà lại lừa tôi!
Cô ta khéo lắm,- ông nói.- Lần nào cũng thế. Cứ vào những ngày cuối tuần cô ta lại tỏ
ra thân thiện. Cô ta cứ phàn nàn rằng cuộc sống thật đắt đỏ. Đô lên, vàng lên, hàng ngoại
cũng lên theo. Gia đình ta không quen dùng hàng nội. Cô vít cổ tôi xuống hôn chùn chụt vào
hai bên má. Anh phải đưa tiền nhiều cho em. Anh ạ. Tiền là bến bờ của hạnh phúc, là sức khoẻ
của anh là sắc đẹp của em. Ôi tiền! Thế kỷ hai mốt, thế kỷ tiền. Anh biết không? Cái gì gắn
với dấu hiền đều tốt đẹp. Này nhá: tiền này, quyền này, tình này...Còn một cái nưã cũng gắn
với dấu hiền. Cô ta chỉ xuống dưới rốn của mình. Cũng đẹp. Nhiều lúc nó cũng có những
biến động đấy anh ạ. Có người mất cả gia tài cả sự nghiệp vì nó đấy anh ạ. Nó ghê lắm chứ
không phải thường đâu. Cô ta giương cánh tay phải lên, rồi đổi bên giương cánh tay trái ra
như múa, xoay tròn một vòng như vũ nữ trong phim ấn Độ. Anh nghe em hát nhé: Thân em
chỉ có một mình, và chỉ có tình với với mỗi chồng em.
Thế đó. Cô ta khéo thế đó.
Ông ngừng lại giây lát rồi chậm rãi.
Phụ nữ lấy sức mạnh từ đàn ông, còn đàn ông lấy sức mạnh từ đồng tiền. Vợ tôi nhìn
thấy tiền thì long lanh, nhận tiền mắt sáng rực. Chốt lại. Họ cần đến đàn ông là vì họ cần đến
tiền. Tôi phải dùng mọi thủ đoạn để kiếm tiền để giữ lấy em, giữ lấy người tình và thể hiện
sức mạnh của đồng tiền để khẳng định vị trí của tôi. Tiền đối với tôi giống như một thứ tôn
giáo mà tôi cực kỳ cuồng tín. Ông ngừng lại.
-Tôi không thể kể hết cho anh đâu.
-Tuỳ ông thôi!
Tôi dứt lời. Ông kể tiếp.
Mỗi lần đi chơi về cô ta luôn có một sự mãn nguyện và mệt nhọc. Đôi mắt cô ta như
vằn lên một tia máu, và bờ mi thâm quầng. Cô ta thường trang điểm lại rất lâu?..
Hôm ấy ngoài trời lạnh lắm. Tôi vẫn ngồi trên giường và nhớ lại những gì là biểu hiện
của vợ tôi. Cô ta đã có tình nhân. Cô ta đem tiền cho giai. Tôi nghi ngờ và như ứa máu trong
ruột. Đau.
Tôi cảm thấy chán. Chán lắm. Khi mình không tìm được hạnh phúc trong nhà mình thì làm
sao tìm được hạnh phúc bên ngoài. Tôi thương tôi. Tôi thương cô ấy và căm thù cô ấy. Tôi
muốn tất cả những thằng trai lơ ấy lấy vợ đều gặp phải những con mất trinh. Tôi hận tôi, tôi
hận vợ tôi. Người vợ đầu tiên bỏ tôi mà tôi gặng hỏi vì sao cô ta bỏ nhất định cô ta không
nói. Cô ta bảo cô rất thương tôi. Thương sao lại bỏ. Tôi hoài nghi. Cô ta chỉ nói vậy và giờ
đây thì cô ta hết tình yêu. Mấy năm sống với tôi là cô ta đã hy sinh. Cô ta không muốn hy sinh
thêm một ngày nào nữa.
Một nỗi buồn ập đến với tôi khó tả. Tôi cảm thấy thực sự cô đơn. Cô đơn trong sự giàu
có và bị phản bội.
Tôi muốn gọi điện thoại cho người tình. Người tình của tôi kém tôi gần ba mươi tuổi.
Cô đã có chồng. Tôi nghĩ rằng nếu gọi vào giờ đó cũng khó. Cô ta đang cùng chồng kiếm
sống. Cô cặp với tôi cũng chỉ để kiếm sống. Nhiều lúc bên tôi, tôi gặng hỏi cô thích gì ở tôi
cô chỉ nói tôi là người học cao hiểu rộng. Tôi là người quân tử. Người quân tử tức là phải
giúp tiểu nhân khốn khó tức là phải cho tiền. Tôi lại không nghĩ thế. Tôi muốn cô ta phải đạt
được cái gì đó nơi tôi.
Ông ngừng lại. Hai tay bóp mạnh vào vai. Cậu là đàn ông, chắc là cậu hiểu.
Tôi gật đầu.
Người tình của tôi như một con cừu. Thực ra nhiều lúc bên tôi cô ta ngoan và dễ bảo
như nô lệ. Càng cho nhiều tiền cô ấy càng ngoan. Cô ta đã có thai! Không biết được cái thai
đó là của chồng cô hay là của tôi. Nhưng tôi cũng chẳng bận tâm nhiều.
Ông cúi đầu xuống giây lát rồi đặt tay vào vai tôi.
Ít lâu nay. Cậu biết không. Ít lâu nay. Không từ ngày tôi bắt đầu trưởng thành thì phải.
Tôi rất ghét đọc trang sức khoẻ và tình dục. Tôi cho rằng ở cái mục ấy họ hơi thiên vị. Mấy
cuốn sách tâm lý tình dục sức khoẻ và hạnh phúc gia đình. Toàn bàn những chuyện lăng
nhăng. Mấy cái phim tươi mát rẻ tiền nữa. Nó cứ tấn công mạnh vào nền tảng hạnh phúc gia
đình. Tôi sợ lắm. Cái loại phim ấy lọt vào tay phụ nữ họ xem xong rồi thì coi mình còn ra gì.
Tôi là người giàu có về tiền bạc và hay bực mình vì tôi. Tôi nghĩ xa xôi lắm. Tôi nghĩ rằng
người ta có cấm điều gì đó chỉ vì người ta thấy mình không phù hợp. Tôi cũng muốn cấm
nhưng tôi không có quyền được cấm. Tôi nghĩ về ông nội tôi về bố tôi. Không biết được hai
đời trước thế nào chứ đến đời tôi thật là thảm hại. Tôi có cố gắng học, cố gắng tập thể dục nó
cũng chỉ thông thoáng cái đầu và phát triển tứ chi. Còn nó, nó cứ nguyên xi như vậy. Chán
không cơ chứ. Ngoài tiền ra tôi không đem lại một cái gì thoã mãn cho vợ cho người tình.
Kiếm được nhiều tiền cho xã hội thì là một điều tốt, kiếm tiền cho phụ nữ chỉ làm hư hỏng
họ. Có lẽ phải đầy đoạ họ, phải để họ khổ sở như các cụ tôi ở quê. Cứ chân lấm tay bùn, cứ
phải vục mặt xuống đất đít chổng lên trời. Lúc đó hết đường xí sớn.
Ông lắc đầu, mắt nhắm lại nuốt khan vào họng.
Mùa đông! Khí trời ảm đạm. Cái trời đất chết tiệt gì mà gần trưa rồi vẫn cứ âm u như là
buổi sáng. Tôi nghĩ về người tình của tôi. Người tình của tôi khổ sở. Cô ta hầu hạ tôi, hầu hạ
khách hàng để lấy tiền, giờ này cô ta đang rửa bát. Nước làm bàn tay cô thâm như đất ướt. Vợ
thì đang ưỡn ra cho thằng giai. Tôi cứ suy nghĩ và cho là đúng. Chẳng có ai rằng suy nghĩ của
mình là sai cả. Không có lý do gì mà tuần nào vợ tôi cũng đi. Co ta chỉ lo son phấn, lo tiền,
lo chơi. Thế đó nhưng mở mồm ra là cô ta nam mô đà phật. Tôi khó hiểu. Trong phòng tôi đã
buột mồm chửi. Tôi vật mình một cái trên giường rất mạnh. Giường êm ái. Chết tiệt!
Lê tấm thân ra khỏi giường. Giật dây rèm che cửa, căn phòng yên tĩnh đến lạ lùng. Điện
thoại tắt, bên ngoài chẳng còn liên lạc gì. Lúc này đứng trong phòng ngủ tôi có cảm giác cũng
không được yên tĩnh. Sự rộng rãi thênh thang khiến tôi phát sợ. Mà tôi sợ điều đó từ lâu rồi.
Lâu lắm rồi. Từ ngày tôi ý thức được về bản thân tôi thì phải. Ngày tôi còn đi học. Mỗi lần
mót tôi phải lẫn tránh bạn bè, tôi đi vào nơi mà bạn bè không vào. Nhìn xung quanh không
thấy ai tôi mới kéo quần, tè. Cho đến thời sinh viên tôi không giám mặc quần đùi, mỗi lần đi
tắm là tôi rất khổ sở. Tôi cứ phải chờ cho người ta tắm xong rồi mới lần lần xuống tắm, thay
quần cứ phải vội vội vàng vàng, chưa kéo được quần ướt ra là mặc ngay quần khô vào. Người
ướt sũng nước thấm ra quần khô khiến cho cái quần loang lổ như tờ báo.
Mùa đông mấy đứa cùng phòng rủ nhau nằm chung rồi thủ dâm cho nhau, ông biết
nhưng không tham gia. Ông luôn luôn đề phòng bọn nó bằng cách không chơi với bất cứ
thằng nào. Ông thao thức nhiều hơn người, ông khôn hơn. Năm nào cũng thế ông luôn đứng
đầu lớp.
Không ai hiểu ông bằng ông, mà chính bản thân ông cũng không hiểu ông. Sau này, mỗi
lần đi nghỉ mát. Ai nấy đều mặc quần xịp quần bơi, ông mặc quần đùi. Hôm nay, một mình
ông ngồi trong phòng kín mà ông thiếu tự tin. Với bao nhiêu ý nghĩ mơ hồ, ông đóng các
cánh cửa lại, căn phòng của ông trở nên một cách kín đáo và thầm lặng. Ông cũng không thể
tin tưởng được rằng trong phòng đã hoàn toàn kín đáo. Ông hồ nghi căn phòng của ông. Ông
luôn luôn có cảm giác rằng cái gì cũng rộng. Trong lúc này nhỡ ra con giúp việc nhà ông như
lời vợ ông dặn nó mang đồ ăn lên đây thì sao. Thôi- ông nghĩ- ta vào toa lét là xong. Ông
đóng cửa toa lét rồi kiểm tra đi kiểm tra lại vài lần. Yên trí. Tám cái gương trong toa lét soi
tấm thân ông. Ông nhìn thấy mình, ông được nhân đôi lên. Không những thế, ông còn được
nhân lên thành tám. Trong con người đang đứng trước gương đây. Cái mà ông ưng nhất lại là
cái mà ông chán nhất. Người mình chẳng kém gì một vận động viên như sao nó lại như  chẳng
ăn nhập gì. Chẳng có sự cân bằng nào cả. Chán. Càng nhìn lại ông càng thất vọng. Sự thất
vọng càng nhiều nó lại tác động ngay vào cái ấy. Cái ấy cứ teo lại như cái gai tre. Chán! Chán
không cơ chứ. Bây giờ ông mới hiểu. Vợ ông, người tình của ông chỉ thich sờ ngực, sờ đùi,
sờ tay. Hết. Ông xụp đổ. Ông thấy phía trước đối với ông thật là vô ích. Giữa trời đông lạnh
lẽo. Ông ngồi xuống mà người ông chẩy lênh loang mồ hôi. Vợ ông theo trai, người tình của
ông chỉ thấy hạnh phúc bên ông là vì ông có tiền. Tiền. Ông thảng thốt. Bao nhiêu tiền làm ra
đều cung phụng bọn khốn nạn. Những đồng tiền của ông cũng không trong sạch gì nhưng
nhất định không phải để cho vợ ông đi nuôi đĩ đực. Ông gục xuống. Ông miên man. Hình
như có một thiên thần nào đó bay đến bên ông, kể vào tai ông câu chuyện.
Ông ơi ông. Ông đến với em đi. Em đây này mới tuổi dậy thì thôi. Ông nhìn em nhé.
Em đi trên cỏ cho ông xem. Em tỉnh dậy. Khác với mọi ngày, em cảm thấy trong mình có một
điều gì đó thật kỳ lạ, có điều gì đó đang chuyển trong em, em lật mình qua lại vài lần như
hờn dỗi với chăn màn giường chiếu. Cái giường mọi hôm cứ nham nhám vì chiếu cói, tấm
chăn lâu ngày, tấm chăn xù xì cũng trở nên khó chịu cấu vào do thịt em, vậy mà hôm nay em
lại thích nó, thích cái sự nham nhám đó, em cứ động chạm vào nó, nó động vào em nó làm
cho làn da của em căng lên, như mầm cây đẩy bật đất vươn lên nhìn ánh sáng của mặt trời,
khoe mình trong ban mai. Ban mai. Em gác đầu qua bậu cửa nhìn ra đám vườn sau nhà. Vẫn
vườn, vẫn cỏ, nhưng hôm nay có một làn sương mong mỏng bồng bềnh khiến cho những ngọn
cỏ thêm non và rướn mình cao hơn, mạnh mẽ hơn.
Em cảm thấy thích thú với làn sương sáng nay. Nhón bước chân trần em đi ra đám cỏ
sau vườn. Mỗi bước chân em đi cỏ như rạp xuống in dấu chân em trên cỏ. Em đi trên cỏ non.
Nắng lên. Tia nắng chiếu lên từng hạt sương trên cỏ. Sương long lanh. Sương ướt. Cỏ
cây hoa lá như vừa rửa mặt. Nếu không có nắng- em nghĩ vậy- sương cũng không long lanh,
nếu không có sương nắng cũng thành vô nghĩa, em nghĩ ngợi thêm rằng nếu không có em thì
ai nhìn sương long lanh sáng nay, ai nhìn sương mai buổi sáng, ai nhìn...ai nhìn sương? Chân
em đi nhẹ trên cỏ. Gót chân em càng đi càng trắng và càng hồng hào hơn. Hôm nay em không
muốn đến trường hay làm một công việc gì đó cho một ngày mà mọi người cho là có ích.
Còn bản thân em, em thấy hôm nay là một ngày đặc biệt vì một lẽ chỉ có em biết, chỉ có mỗi
một mình em biết giống như một điều bí mật mà em vừa khám phá ra. Em thấy rằng cảnh vật
cũng đang thay đổi vào buổi sáng ban mai này, và trong em? Ô kìa trong em cũng đang, một
điều gì đó trong em cũng đang sốn sang xáo trộn, đang đổi thay. Những ngọn cỏ non như
mũi kim đâm vào chân em gây nên một cảm giác như mưa rơi tí tách bắn lên những hạt nước
li ti vào má em tê tê ram ráp, khoan khoái.
Một ngày mới mẹ em đi làm, một ngày mới các bạn em đến trường, một ngày mới...em
đi trên cỏ non. Những ngọn cỏ non dưới chân em đổ rạp xuống rồi lại nẩy bật lên thách thức
vẫy gọi trong gió nhè nhẹ. Một sức sống ban mai căng tràn ẩm ướt.
Đến với em đi ông.
***
Ông đã gọi điện cho người tình. Người tình đã nhận lời với điều kiện ông đặt ra. Ông
buông điện thoại và nghĩ về dáng em.
Và thế là hết!
Nguyễn Văn Ninh